… Em hái tặng anh quả táo đầu mùa
Táo còn xanh và em còn trẻ quá…
Táo vườn em hái tặng anh
Quả vừa tròn dáng trên cành non tơ
Mắt đằm thắm lại ngây thơ
Anh không dám nhận ngẩn ngơ gió vườn
Bỗng dưng đôi mắt thoáng buồn
“Ứ… ừ, em giận anh luôn bây giờ!”
Nắng vườn chiều ấy vàng mơ
Cành xanh mở lá đợi chờ gió lên
Táo vườn như thể táo tiên
Ăn vào như bị thôi miên mấy ngày
Dáng em vin níu cành cây
Tóc em óng mượt ướp đầy hương chanh
Chỉ là một quả táo xanh
Bao năm lòng dạ quẩn quanh với người
Không cần câu nói chào mời
Chỉ là ánh mắt trao lời yêu đương
Trẻ trai buổi ấy lên đường
“Có thương ai đừng để thương thương hoài
“Trường Sơn đèo dốc đường dài
“Khổ thân con gái đợi ngoài hậu phương” …
Thư từ thất lạc khó lường
Lại thêm khói lửa chiến trường triền miên
Nhớ vườn táo lại cố quên
Tình riêng tạm để một bên vội gì…
Cái thời sao nghĩ cũng kỳ
Yêu nhau gác lại cũng vì tình yêu!
Bây giờ tuổi đã xế chiều
Tình đầu buổi ấy như diều đứt dây
Táo chưa mùa chín cầm tay
Như là mắc nợ tự ngày xa xưa
Trách mình lại trách gió mưa
Thương người cho táo lời chưa ngỏ lời.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét